Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ, và hơn nữa số
người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất
bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc,
chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên,
nhưng vì lời mời quá lịch sư nên cô đồng ý.
Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong
góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm
cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
Bỗng nhiên chàng trai gọi người phục
vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
Mọi người đứng xung quanh
hết sức ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt, nhưng
vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
Cô gái tò mò:
- Sao anh
có sở thích kỳ quặc thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển- Chàng trai
giải thích- Khi chơi ở biển tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước giống như cà phê
cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới
tuổi thơ và quê hương của mình.
Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông
yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia
đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về
gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
Qua những
lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết
quan tâm... và cô đã tìm được người đàn ông của mình qua cốc cà phê muối.
Câu
chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì " công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới
nhau, sống rất hạnh phúc.
Mọi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai- nay
đã là chồng cô- một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất
thích như vậy.
Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng
uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến
thế.
Sau 50 năm người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức
thư:
" Gửi vợ của anh,
Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời
của anh. Đó là lời nói dối duy nhất- về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên
anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít
đường nhưng anh lại nói nhằm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể
thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu
chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật
với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự
hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói
dối ban đầu.
Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em.
Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày
cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể
làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối
cả cuộc đời"
Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt
đẫm nước mắt.
Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc
chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".